“Chất đàn bà” từ sâu thẳm bên trong, đâu chỉ cần diện váy tô son, thêu thùa nấu nướng là đã đủ. Có những người phụ nữ sống cả đời đảm đang hiền thục, thu vén gia đình suốt mấy chục năm, đến một ngày mới thấy hóa ra mình vẫn chưa biết làm đàn bà.
Cánh đàn ông cứ rỉ tai than thở nhau, chẳng hiểu vì sao trước khi yêu vợ tôi hiền dịu thế, cưới nhau rồi bỗng hóa thành cái máy phát thanh không ngừng. Quả như vậy, đàn bà có 4 thời điểm nên im lặng được coi là khôn ngoan, khiến đấng mày râu vừa nể, vừa tôn trọng.
1. Im lặng để được tôn trọng
Đàn bà thiệt ở chỗ chỉ biết đem cho và cho, nghĩ rằng mình không xứng đáng để được nhận, nhưng lại hy sinh và dâng hiến quá nhiều, mà quên đi tự trọng của mình. Dù bất kì hoàn cảnh nào cũng đừng dễ buông lời thừa thãi, kẻo nói lời thì là lời ruột gan, nhưng nhận lại chỉ là sự rẻ rúng, lạnh nhạt. Một câu im lặng của phụ nữ còn hơn mười bài diễn thuyết của đàn ông. Nói ít nhưng lại khiến người khác hiểu nhiều và nể phục, ấy mới là người phụ nữ mặn mà săc xảo.
Là đàn bà, dại thì níu kéo người ta, khôn ngoan thì khiến người ta sợ đánh mất mình. Đừng cố nói với lên, mà hãy ung dung để người ta phải vọng lại. Đừng nghĩ mình phải mềm mỏng mà chấp nhận hạ thấp bản thân. Im lặng không phải là nhu nhược, bởi dịu dàng mà cương quyết mới là vũ khí mạnh của người phụ nữ.
2. Im lặng để ra đi đúng lúc
Đàn bà khi yêu rất cuồng nhiệt, nhưng lại dại khờ mà chọn lòng tin đặt lên trước nhất, để đến khi bị đàn ông bạc bẽo lại không thể nắn lành lại lòng tin của mình. Họ biết đàn ông rất vô tâm, tình cảm không còn chẳng mấy chốc sẽ hai người hai ngả.
Nhưng phụ nữ trưởng thành đứng trước tình yêu, sẽ tự biết tìm cho mình đường tiến và cả đường lùi. Sự im lặng của họ khi ấy không phải là cạn tình, không phải là căm phẫn, mà là thanh âm của sự bất lực, cũng chính là niềm kiêu hãnh cuối cùng của đàn bà trước khi ra đi.
Một khi đã tự định đoạt chuyện kết thúc, “phái yếu” chẳng còn là danh từ đúng cho phụ nữ, bởi khi ấy họ mạnh mẽ và kiên cường hơn bao giờ hết. Theo họ, với những người đã từng bỏ đi, thì nhất quyết đừng bao giờ cho cơ hội để tìm lại; với những người đã từng khinh rẻ, thì nhất quyết đừng bao giờ cho bao dung; với những người đã cạn tình, thì nhất quyết đừng bao giờ tiếc nuối.
3. Im lặng để thể hiện sự kiêu hãnh
Sự kiêu hãnh là điều cốt yếu nhất của người đàn bà. Kiêu hãnh không phải vì có nhan sắc, có cuộc sống hạnh phúc đủ đầy, mà là kiêu hãnh khi nỗi đau ập tới vẫn trụ vững đứng lên, vượt qua mọi đau khổ để ngẩng cao đầu. Kiêu hãnh khác nhan sắc ở chỗ nó không bao giờ tàn phai tàn, là thứ trang sức quý giá và long lanh nhất mà có tiền cũng không mua nổi.
Đánh mất lòng kiêu hãnh, đàn bà coi như chẳng còn gì. Nén nước mắt và thanh âm lại cũng chỉ để mình đừng trở thành một kẻ đáng thương, vay mượn sự yếu đuối để đổi lấy lòng thương hại từ người khác. Đàn bà có chồng càng nên tránh sự càm ràm phiền phức mà biến bản thân mình thành người so đo hẹp hòi, cứ ngẩng cao đầu, sẵn sàng trở thành kẻ độc hành, không phụ thuộc dựa dẫm vào ai, không níu kéo những gì tan vỡ.
4. Im lặng để cảnh cáo
Đàn ông là một sinh vật rất khôn ngoan, một khi đã muốn là khó mà cản được. Muốn nhìn, có bịt mắt họ vẫn tưởng tượng; muốn thử, có cấm đoán họ vẫn tìm cách. Mà tật ông thì sao qua được mắt bà. Nhưng phụ nữ ranh ma ở điểm, họ chẳng thèm đặt điều vu khống, cũng chẳng nề hà trách móc gì, họ chỉ im lặng là đủ.
Bởi im lặng là sự trừng phạt lớn nhất mà người đàn ông phải đối mặt.
Ví đàn bà như bông hoa hồng đỏ quả không sai, bởi đằng sau vẻ đẹp và nét mỏng manh kia chính là sự lạnh lùng gai góc. Hái được bông hồng cho mình rồi nhưng không chú ý sẽ vẫn bị gai đâm, bởi gai hoa hồng tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng sắc nhọn. Là đàn bà, cứ thâm sâu mà tinh tế, hờ hững mà sắc xảo, hiền lành mà ghê gớm, thì chẳng ai có thể ăn hiếp được.
Đừng quá quỵ lụy, đừng quá vô tình, nhưng cũng đừng quá vô tâm, cứ nửa nọ nửa kia là tốt nhất. Phụ nữ khóc lóc còn dễ dỗ dành, nhưng phụ nữ im lặng thì phải cẩn thận.